Ban đêm đem tới bao giông tố
Sáng ra trời mù trắng sương
Mặt trời đã lịm tắt mất rồi
Để những đau đớn xưa
Triền miên gặm nhấm những nỗi đau trong tim
Ngôi nhà rồi đã hoàn thành
Nhưng vẫn nơi đó, ta vẫn cô độc
Cánh cửa rồi đóng sập sau lưng
Làn gió thu gõ nhẹ cửa
Gió lại rơi lệ vì ta
Đây là số mệnh
Nên ta không thể đòi hỏi điều gì
Ta chỉ có thể biết, những cơn gió ấy
Sẽ khóc than khi ta rời đi...
Nguồn: NguyệtDạ