Nguyệt Dạ - Cộng đồng Teen Việt

Bạn muốn thử cảm giác sống trong thời Chiến quốc loạn lạc? Hãy đến với Nguyệt Dạ và để lại những kỷ niệm đẹp!


You are not connected. Please login or register

Chàng Trai Năm Ấy Tôi Yêu- Yết Cỏn Con

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Diệp Tú Mộc

Diệp Tú Mộc
Thành viên chính thức
Thành viên chính thức
[You must be registered and logged in to see this image.]
Tác giả: [You must be registered and logged in to see this link.]
Số chương: ...
Thể loại: [You must be registered and logged in to see this link.]
Nguồn: Sàn Truyện
Trạng thái:Đang tiến hành



Được sửa bởi Diệp Tú Mộc ngày Tue Apr 10, 2018 10:02 am; sửa lần 3.

http://nhatnguyet08.forumvi.com

Diệp Tú Mộc

Diệp Tú Mộc
Thành viên chính thức
Thành viên chính thức
Chương 1 : Nhớ
Ble ble, chuyện trên đông dưới hè. Chuyện trên Tây ngang Nam tôi đây đếch quan tâm. Chỉ nhớ mỗi cậu thôi à!!!! Nhớ lắm luôn ý.

Vẫn như mọi khi, tôi lại xách ba lô đến trường. Vậy thôi - thật sự rất quen thuộc nhưng lại không đầy vì cậu có ở đây đâu. Tầng 3, lớp tôi học là một cái tầng đông về lạnh nhất, hè sang nóng cực độ. Đây đã vào mùa đông, chiếc cửa của lớp được mở toang ra để cho lọc sạch cái không khí. Gió Đông tạt vào lớp học, lướt qua tóc tôi.

Tiếng cô vẫn còn đang giảng bài thánh thót. Chim chóc vẫn cứ hót đấy thôi. Nhưng Hàn Bảo Dương của tôi đi rồi, từ 2 năm trước. Kệ, tôi vẫn yêu cậu đấy! 2 năm tốt nghiệp cuối kì lại không được cùng cậu như những năm trước đó làm tôi nhớ nhung cỡ nào. Tiếng trống vang lên. Hồi 1, hồi 2, hồi 3. Tất cả các cậu nam sinh hâm mộ tôi nườm nượp chạy đến. Nhưng tôi nào quan tâm. Bước chân tôi đi qua bọn họ, rải trên con đường.

Nhà tôi rất gần trường nên chỉ cần đi bộ một loáng là cũng đến nơi. Muốn vượt qua đó thì phải đi ngang qua một con hẻm suốt ngày chỉ được bọc trong thứ gọi màu đen, đen tối của ban đêm. Giờ đang là ban ngày nhưng nó vẫn vắng tanh như thường.

Một chút tiếng nói cũng chẳng lấy nốt một câu, vẫn tĩnh lặng như tờ giấy. Không khí lạnh lùng đến đáng sợ! Nhích thêm một bước là tôi càng gần về đến nhà hơn. Sắp qua con hẻm rồi thì bỗng "Bụp, bụp" nghe như là những tiếng đấm đá xảy ra. Tò mò, tôi xách chiếc ba lô đang còn nằm nguyên trên cái bàn tay của tôi chạy đến nơi phát ra tiếng động.

Trước mắt tôi là hình ảnh của một bọn côn đồ và một chàng trai cực kì soái chuẩn gu của tôi, lạnh lùng y đúc cậu hồi trước. Mái tóc màu xanh dương tựa như những gợn sóng biển. Một đôi mắt được đặt lên đó là một cặp kính. Nhìn qua thì cũng đủ biết là body cực chuẩn. Phải công nhận là ngoại hình rất đẹp, rất giống cậu. Cuộc đời trớ trêu làm sao! Khi tôi nhìn thấy mặt dây chuyền trên cổ cậu mới biết đó là người mà mình luôn thầm nhớ, nhớ hết mồn một về cậu. Vậy mà giờ chẳng ra, chỉ khi có sợi dây chuyền tôi mới biết được.

Tôi đứng thẩn ra đó. Một cú đấm xém suýt chút nữa bốp vào mặt tôi. Thế vậy nhưng tôi cũng đờ ra đó tiếp. Tưởng là sẽ sưng mỏ phù má rồi thì tôi đã cảm nhận được hơi ấm từ một bàn tay đã lâu rồi tôi không được chạm vào nó, không được nó ôm ấp, che chở. Đúng là tôi ngốc quá mà! Nhớ nó cơ đấy!

Một giọng nói lạnh lùng nhưng đối với tôi lại rất ấm áp thì cũng cất lên :

-Cẩn thận chứ! Vào đây làm gì ? Muốn ăn đấm à ?

Rồi cậu lại tiếp tục lao vào đấm đám côn đồ kia. Chưa đến 3 phút chúng đã đuối sức nằm dưới chân cậu mà van xin rồi. Cậu vẫn vậy, vẫn là một nét lạnh lùng thoáng trên mặt. Tôi nhớ cậu ! Cậu có biết không ? Nước mắt tôi lăn thành hai hàng dài trên gò má ửng hồng vì cái giá đông lạnh rét. Tôi chạy ngay đến bên cậu, ôm lấy cậu mà khóc cho sưng húp cả đôi mắt :

-Huhu. Bảo Dương à! Sao giờ cậu mới về ? Có biết mình nhớ cậu lắm không hả? Huhu.

Tiếng khóc nấc của tôi cứ thế mà kéo dài lê thê. Cậu nhìn tôi một cách chăm chú khiến tôi thoáng đỏ mặt. Cậu nở nụ cười, xoa đầu tôi nhưng nét mặt thì lại lạnh lùng như trước :

-Cậu nhớ tôi. Giờ thì tôi đã ở đây rồi còn gì ? Đừng khóc nữa. Cậu khóc sẽ khiến tôi bị ung thư mắt mất.

Nụ cười tinh nghịch đã đổi chỗ. Nét mặt cậu được vẻ vui lắm không bằng. Tuy cậu vui nhưng tôi lại tức giận sôi máu. Cậu gan! Gan lắm đấy! Chưa về đến nhà mà đã đứng chọc tôi rồi. Nhưng cậu đấu chẳng lại tôi đâu. Dù cho giông tố bão bùng thì cậu vẫn chẳng thể dập tắt ngọn lửa cua cậu trong tôi được đâu, cậu bạn à !!!



Được sửa bởi Diệp Tú Mộc ngày Sun Apr 08, 2018 11:26 am; sửa lần 1.

http://nhatnguyet08.forumvi.com

Diệp Tú Mộc

Diệp Tú Mộc
Thành viên chính thức
Thành viên chính thức
Chương 2 : Bong gân
Tôi và cậu cùng nhau bước đi trên con đường về nhà quen thuộc của tôi. Chỉ là vì cậu muốn ghé qua chào bố mẹ tôi một tiếng thôi đấy mà. Phải nói rằng, cậu càng ngày càng đẹp trai. Đôi mắt ấy của cậu khiến tôi muốn ngắm nhìn thật lâu. Mái tóc kia khiến tôi muốn sờ vào nó quá! Sao mà cậu đẹp lắm vậy trời hè ???

Bộ chưa nghe câu "Đẹp trai mới có nhiều đứa yêu à!"? Thế này, để tôi giải thích nha. Đẹp trai thì cậu đã có sẵn từ lúc tôi mới quen cậu rồi. Nhưng... càng ngày, theo thời gian thấm thoắt thoi đưa, cậu đã đẹp trai hơn trước rất nhiều. Vốn dĩ lúc nhỏ cậu đã có cả tỉ fan gơ rồi thì nếu bây giờ cậu càng đẹp trai hơn thì càng có nhiều người yêu hơn hay sao ? Càng nghĩ khiến tôi càng bực. Tuy mắt thẩm mĩ nhìn người của tôi không kém nhưng lại chọn nhầm đối tượng để yêu rồi. Tự nhiên chọn soái ca như cậu để yêu làm gì nhỉ? Có mà bọn fan nó đánh cho SML cái mặt xinh đẹp của tôi luôn ý.

Cô đang chìm vào suy nghĩ nhưng ánh mắt của cô cũng không thể nào rời khỏi cậu. Ánh mắt ấy vô cùng đắm đuối khiến cậu sởn cả gai óc sau gáy. Nhưng cậu sao lại thích cô nhìn cậu như thế này nhỉ? Tuy là cậu chẳng bao giờ nói ra ngoài nhưng hành động của cậu đã cho thấy rằng cậu cũng có một chút rung động về cô.

Cô không biết đấy thôi! Khi nhận ra cô, cậu đã vui mừng như thế nào! Chỉ muốn chạy lại và ôm ngay cô vào lòng đấy thôi. Nhưng số phận lại trớ trêu. Nó không cho phép cậu tới bên cô. Không muốn cậu bảo vệ cô. Vì... mục đích về nước lần này của cậu không phải là về để gặp cô thôi đâu. Nó là một phần lớn thôi! Còn về phần kia là do ba mẹ cậu thúc ép cậu phải về xem mặt một tiểu thư đài cát nào đó mà không phải là cô.

Cậu muốn được cô chú ý về cậu nhiều hơn nữa. Nhưng có vẻ cô đã biết rằng cậu phát hiện ra rằng cô đang nhìn cậu. Ừ, thì có sao đâu. Cô yêu cậu mà mắc gì phải ngại. May là cô còn hơn mấy đứa con gái khác chứ nếu không cậu mất cái đời trinh từ lâu rồi đấy. Cô vừa suy nghĩ vừa lắc đầu tỏ vẻ đồng ý với ý kiến của mình.

Cậu thấy vậy liền phì cười. Nụ cười ngàn năm có một ấy liền được truyền tới cô. Đúng là mị lực của tình yêu và sắc đẹp mà. Cô ngắm nó ngẩn ngơ đến thẩn thơ mà quên mất rằng trước mặt mình đang có một cục đá to chà bá. Và cô đã vấp phải nó và té chóng cẳng. Cô đau và muốn khóc lắm nhưng lương tâm trái tim cô lại chẳng cho phép. Có thể là cô bị trật chân rồi đấy! Thế là cô ôm lấy chân mà âm thầm chịu đựng.

Cậu thấy vậy thì đâm lo. Nhưng cậu vẫn giữ nguyên nét mặt lạnh lùng, cậu hỏi cô :

-Có chuyện gì vậy? Cậu có sao không? Sao lúc nào cậu cũng giở chứng tật ra vậy? Xấu hổ quá đấy!

Tình trạng đã rất căng thẳng vậy mà cậu còn lỡ tay thêm mắm thêm muối vào. Cô tức hộc máu, bật khóc thành tiếng :

-Hức, hức. Tại cậu cả đấy! Tại cậu đẹp quá làm chi cho tôi ngắm để giờ té chỏng vó như vầy nè! Cậu ác lắm! Lúc nào cũng vậy - luôn bắt nạt tôi đấy à. Hức, hức.

Cô vừa khóc, vừa trách tội cậu. Cậu luống cuống khi thấy vậy. Giọng cậu dịu dàng, một tay xoa lấy đầu cô, một tay vòng qua ôm gọn cả thân hình xinh xắn của cô, cậu dỗ dành :

-Đừng khóc nữa! Có tôi đây rồi. Là tại tôi sai. Cậu cứ mắng cho đã đi. Nín. Con gái khóc là xấu lắm đấy!

Cô cũng dần dần nín lại rồi ngước mắt lên nhìn cậu. Trong lòng cô vui lắm, cô nói với cậu, nhân tiện tha thứ :

-Uk. Như vậy là tốt rồi! Tha thứ cho cậu đó.

-Nhưng nói cho tôi biết đi. Có chuyện gì ??

-À thì... tôi bị... bong gân rồi.

-Sao cậu không nói sớm hơn. Cậu đau chỗ nào nói đi, tôi xoa bóp cho._Cậu hỏi tới tấp. Ánh mắt của cậu vô cùng lo lắng.

-Đau chỗ kia kìa. Bởi vì cậu đã từng nói với tôi rằng cậu không thích con gái yếu đuối nên tôi mới không nói đấy thôi!

Cậu cười. Bồng cô lên và đặt cô trên một chiếc ghế khiến cô thoáng đỏ mặt. Cậu lấy hai tay xoa bóp chỗ bong gân cho cô, cậu nói :

-Cho tôi xin lỗi. Tại bữa đó tôi quên nói với cậu rằng. Tôi không thích con gái yếu đuối nhưng nếu cô ấy là cậu thì sẽ không sao.

Mắt cô lấp la lấp lánh lóng la lóng lánh sáng rực như muôn vì sao. Cô vui, rất vui. Vì câu nói đó của cậu. Cô lại cảm thấy cô yêu cậu hơn rồi. Nhưng... như vậy có tốt không nhỉ? Cô hoàn toàn không biết được, chỉ có cách chờ cậu mà thôi.



Được sửa bởi Diệp Tú Mộc ngày Sun Apr 08, 2018 11:27 am; sửa lần 1.

http://nhatnguyet08.forumvi.com

Diệp Tú Mộc

Diệp Tú Mộc
Thành viên chính thức
Thành viên chính thức
Chương 3 : Tỏ tình !?
Sáng hôm sau, tôi đến lớp với một đôi mắt gấu trúc. Bao nhiêu người thấy vậy, liền xúm lại. Đứa hỏi, đứa than, đứa kêu, đứa mừng thầm. Nói chung là có đủ thể loại. Tôi bước vào lớp thì ngay tức khắc con bạn thân của tôi liền chạy lại hỏi :

-Ê Linh. Mày bị cái gì vậy? Thức đêm đọc truyện như hồi mày lớp 6 à?

Tôi đặt chiếc ba lô của mình xuống ghế rồi nhìn nó, gắt :

-Đọc truyện cái con khỉ mốc mày ấy! Hôm qua tao mới gặp lại Bảo Dương. Cả đêm không ngủ được vì cứ lôi ảnh của cậu ta ra ngắm. Được chưa? Đếch biết gì thì hôm sau câm cái mồm cái miệng thúi hoắc của mày lại đi nhé! Loại đó tao khinh.

Nhỏ há mồm há miệng nhìn tôi. Con ngươi của nhỏ như muốn chạy băng ra ngoài ngồi hay sao ý mà nó cứ lồi ra. Nhìn phát ớn! Sau đó vài phút, nhỏ chạy lại, cuống cuồng hỏi tới tấp khiến tôi nhức cả cái đầu :

-Gì??? Mày nói cái gì? Ông Dương về rồi á! Từ lúc nào vậy, sao tao không biết?

Tôi chẳng thẻm để ý tới nhỏ Hân nữa, đưa mắt nhìn về phía cửa sổ, lấy cái máy iphone ra. Đeo tai nghe vào, mở nhạc suy ngẫm về cậu. Hôm qua vì vui quá nên quên béng mất. Không biết cậu có người yêu chưa nhỉ? Đã có hôn ước với nhau chưa? Nếu như tôi nói tôi thích cậu liệu cậu có muốn tiếp tục làm bạn của tôi không? Tôi hoàn toàn không thể lường trước được.

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, bơ luôn nhỏ Hân khiến nhỏ bực lắm! Nhỏ xì mỏ, lè lưỡi dong dả đi về chỗ ngồi của mình. Nhỏ biết cô đang nghĩ cái gì mà. Nhỏ hiểu. Nhỏ hiểu cô yêu cậu từ lâu lắm rồi. Nhỏ đã có rất nhiều lần để làm nơi cô xả mưa. Tất cả những lần đó đều là vì cậu. Cậu đi, cô khóc. Cô nhớ cậu, cô khóc tiếp. Nhỏ rất hiểu tâm tình của cô. Nhỏ cũng muốn giúp cô lắm ấy chứ! Nhưng thú thật là nhỏ cũng có chút... thích cậu. Bây giờ, nhỏ đang phân vân không biết nên chọn cái nào đây. Chọn bạn hay là tình yêu chẳng có kết quả của mình. Nhỏ rối lắm, rối vô cùng.

Rồi "Tùng, tùng, tùng" - Tiếng trống trường vang lên. Cô giáo bước vào, theo sau cô là cậu. Cậu mặc đồng phục của trường nhưng tôi lại thấy không giống như những cậu bạn kia. Cậu đẹp hơn hẳn với cái áo trắng, chiếc quần đen. Tuy giản dị nhưng lại đẹp vô cùng. Không được ngồi chung bàn với cậu, tôi khá là có chút hụt hẫng nhưng cậu lại ngồi phía trước tôi làm tôi có thể ngắm cậu mọi lúc mọi nơi trong lớp học cũng xua đi phần nào trong cô.

Buổi học đó kết thúc đối với tôi là bình thường, còn cậu thì đang bận loay hoay để thoát khỏi bọn fan gơ não toàn chứa cái gì trong đó mà chẳng có tí gì gọi là thông minh tuy trường này là trường chuyên. Nhà gần, tôi đi bộ, cậu đi xe đạp vì nhà cậu khá xa. Tôi tiếc lắm! Nhà gần làm quái gì chứ! Đi bộ muốn mỏi cả hai cái giò, đã vậy còn không đi được cùng cậu nữa.

Rải bước trên con đường, những suy nghĩ mông lung lại ập tới. Thì bỗng tôi nghe một tiếng "Kít". Rõ là xe của thằng Lâm Hùng đây mà. Nó là đứa mà tôi ghét nhất trong cả cái hành tinh này luôn. Nó đã theo đuổi tôi ráo riết hơn 1 năm trời rồi, bị tôi từ chối bao nhiêu lần mà vẫn còn vởn vơn như không. Tưởng nó đến để lải nhải bên tai tôi thì tôi định chạy vút đi nhưng bị nó giữ lại. Nó mời tôi đi uống trà sữa một cách vô cùng tử tế nên tôi không thể cưỡng lại được. Thế là tôi đi cùng nó thôi!

Quán trà sữa này cũng không cách nhà tôi là bao. Tôi bước vào, gian phòng rất đẹp à nghen. Tôi tìm chỗ ngồi còn nó thì đi gọi hai ly trà sữa matcha. Mới chỉ có nhâm nhi một tí matcha trong miệng thôi thì lòng tôi đã nảy lửa sùng sục. À, cậu dám đi chơi với nhỏ khác ngoài tôi kia.

Dậm chân dậm cắng, ống tay áo lên, hùng hổ tiến về phía cậu. Nặn ra một nụ cười gượng, tôi liếc xéo người đang có phúc ngồi với cậu. Tưởng con nào mĩ miều lắm chứ. Ai dè là ả Như Vân từ bên Châu Phi bay sang đây mà. Tôi đập tay vào bàn, nói một vẻ đầy ngạc nhiên :

- Ồ! Dương, cậu đây à. Chúng ta có duyên ghê nhỉ?_ Quay sang nhìn ả Vân - Ủa Vân lẳng lơ như mít treo trên cành đây mà. Thật là có phúc ba đời mới ngồi được với cậu bạn này đó nha. Mà bộ cô không sợ Dương sẽ biết được cái tính thích quan hệ với trai kinh niên của cô à?

Ả giận tím mặt, định lấy cốc nước tát vào mặt cô nhưng chưa kịp để ả phản ứng gì. Cậu đã vội nắm lấy tay cô kéo đi khiến hai ai kia có lòng tốt cua bị bơ đẹp. Cậu dắt cô ra phía sau tường quán, ánh mắt lạnh lùng đáng sợ :

- Cậu vào đây làm gì? Tại sao lại phải gây sự với ai kia thế hả?

Tôi bực lắm cơ đấy. Tôi cũng chẳng chịu thua cậu đâu, càng không để ả chiếm được cậu. Tôi hắng cổ lên vì cậu cao quá, chu mỏ cãi lên :

- Tôi đi đâu là quyền của tôi. Với lại không chen ngang thì để cậu bị nhỏ cướp à? Sẵn đây tôi cũng muốn thông báo cho cậu biết. Tôi sẽ theo đuổi cậu, vì thế cậu không được yêu ai nữa đâu nha! Đã có tôi đây rồi đó.

Cậu mắt tóe lên một tia sáng, giả bộ ngu ngơ hỏi lại cô thì cậu nhận được một cái gật đầu quả quyết. Cậu tủm tỉm cười một hồi rồi lại chạy như bay trên chiếc xe đạp về nhà. Để lại cô ú ớ không biết điều gì đang xảy ra với cậu bạn lạnh lùng thất thường này.



Được sửa bởi Diệp Tú Mộc ngày Sun Apr 08, 2018 11:27 am; sửa lần 1.

http://nhatnguyet08.forumvi.com

Diệp Tú Mộc

Diệp Tú Mộc
Thành viên chính thức
Thành viên chính thức
Chương 4 : Thích thì yêu
Đúng sáng hôm sau, tôi bước ra khỏi cửa. Thì hào quang lấp lánh đã mang tới cho tôi một niềm vui, một niềm vui khó tả vô cùng. Cậu đang đứng trước cửa nhà tôi. Tai đeo chiếc headphone và nghe nhạc. Trông cậu rất bảnh à nha. Thường thì con trai mà đeo kính chắc chắn sẽ hơi bị ngố nhưng cậu thì ngược lại hoàn toàn. Đeo kính vào khiến cậu có vẻ thông minh sáng lạn gấp bội lần, quyến rũ tôi đến lạ lùng luôn ý. Tôi vờ như ngây thơ, tiến lại bên cậu, ghé sát vào cái tai nhạy cảm kia mà hỏi :

- Bảo Dương nè! Cậu đứng đây làm gì đó ?

Rồi tôi nép sang một bên vệ đường đứng chờ kết quả. Ánh mắt long lanh chờ cậu đáp lại. Cậu như một tảng băng di động nắng mưa thất thường. Cậu nhìn tôi, không trả lời, chỉ bảo tôi một câu :

- Lên xe đi!

Vậy các bạn có đoán xem được gì hay ko ? Kinh nghiệm 10 năm ngồi xem truyện ngôn tình, tôi đã phát hiện ra rằng cậu ấy đang đến nhà đưa tôi đi học. Oh yeah! Tôi sướng quá đi ak!

Tôi lên xe, miệng cứ cười tủm ta tủm tỉm, cốt là không để cho cậu nghe thấy tiếng cười của tôi. Cười khoảng chừng 10 giây thì tôi thấy đói bụng. Nhưng giờ chẳng lẽ tự nhiên kêu cậu là tôi đói, cậu bao tôi ăn vì tôi không đem tiền theo. Ôi trời ơi, như vậy mất mặt chết. Thế là tôi chọn cách im lặng chống đói. Vậy mà cái bụng tôi chẳng chịu nằm yên, nó cứ phát ra tiếng òng ọc khiến tôi ngại muốn chết, không biết đào lỗ đâu mà chui.

Ấy vậy mà cậu còn cười tôi, chọc tức tôi mới chịu. Tôi giận rồi đó nha! Nhảy phắt xuống khỏi chiếc xe đạp, tôi rảo bước đến trường. Cậu thấy vậy liền đạp theo sau đuôi tôi. Tôi nhìn mà tôi cũng phát mừng nhưng cứ giả lạnh thử coi sao. Bỗng cậu lên tiếng nài nỉ :

- Nè, Linh cậu giận tôi à ? Thật sự là hồi nãy tôi không cố ý cười nhạo cậu đâu.

Tôi xì một cái rõ dài, giả bộ chẳng nghe thấy cậu. Cậu lại tiếp tục, cậu xin lỗi tôi rối rít :

- Tôi xin lỗi cậu mà. Đừng giận tôi nữa nha! Nha!

Tôi quay lưng lại về phía cậu. Mắt đăm đắm nhìn cậu, bảo :

- Như thế mà là xin lỗi à! Ít nhất cũng có tí gì để đền bù cơ chứ!

Như có vẻ hiểu ý tôi, Bảo Dương ra hiệu tôi lên xe đạp, quay đầu lại đi về một chỗ nơi đó. Tôi cũng chẳng nói gì, ngoan ngoãn ngồi sau xe cậu, đi theo. Cậu đi đến đâu thì tôi đi đến đó. Miễn là cậu đừng bỏ rơi tôi lại một mình là được rồi.

Một vài phút sau, chiếc xe dừng chân tại một cửa tiệm bánh mì nho nhỏ. Cậu bảo tôi đứng đợi ở ngoài một lát rồi cậu đi vào trong. Tôi ngồi lên yên trước của xe, canh lúc cậu chưa ra thì tôi tò mò phá hết ngóc nghách của cậu bé này. Tôi hí hoáy đạp bàn đạp liên tục mặc dù nó chưa được gạt chân chống. Chán, tôi lại sang phá chuông xe.

Bỗng cậu ra. Trên tay cậu là bánh mì còn nóng hổi, cậu nghiêm mặt hỏi khiến tôi giật mình :


- Linh ! Đang vọc cái gì đó !?

Tôi nuốt nước bọt, cố gằn ra từng chữ đang mắc trong cổ họng :

- Hì hì. Tôi có làm gì đâu. Cậu nghĩ xa quá vậy. _Rồi tôi chạy lon ton đến bên ổ bánh mì. Ngước đầu lên hỏi cậu - Ủa, cậu cho tôi hả?

Nhận lại một cú gật đầu, tôi liền chộp ngay ổ bánh mì ăn ngấu nghiến, vừa ăn vừa khen :

- Ngon quá đi à ~~~

Cậu chỉ biết đứng cười. Rồi cả hai chúng tôi lên xe tiến thẳng về trường.

Bước vào cổng trường, bỗng Bảo Dương hỏi tôi :

- Hôm qua ấy.... lúc cậu ..... à ừm....

Tôi nhìn cậu thì đã đoán được ngay cậu định hỏi gì, tôi trả lời :

- Về cái câu nói hôm qua là thật đó! Tôi thật sự yêu cậu mà! Vì vậy đồng ý tôi nha ?

- Nói cho tôi biết đi, điều gì khiến cậu yêu tôi ?

- Sao cậu lại hỏi vậy ? Tôi thích ở cậu nhiều thứ lắm. Nhưng nói tóm lại thì tôi thích thì tôi yêu thôi. Có ai cấm tôi yêu cậu được đâu chứ !

Cậu chỉ ừ với cô một cái rồi bỏ về lớp thật nhanh. Cô thì đứng nhìn cậu đang khuất dần. Cái cảm giác đó thật là bất an vô cùng.

http://nhatnguyet08.forumvi.com

Diệp Tú Mộc

Diệp Tú Mộc
Thành viên chính thức
Thành viên chính thức
Chương 5 : Hôn thê ?
- Mẹ iu ơi ~~~~ Tiểu Linh về rồi nek!!!!!

Vừa về đến nhà, tôi đã chạy ngay vào phòng bếp. Ôm chầm lấy cổ mẹ mà kêu lên.

- ẶC, Ặc. Thả mẹ mày ra đi! Mày muốn mẹ mày chết ak ? Ặc, Ặc.

Mẹ tôi bị tôi ôm lấy cổ nên cứ la làng lên. Vừa la vừa ho sặc sụa. Tôi kịp nhận ra, buông lỏng cánh tay của mình. Nhưng tôi vẫn không thể không ngừng cười toe toét. Và điều đó khiến mẹ tôi hơi hơi hoảng. Mẹ nhanh chóng liền chạy ùa vào phòng. Lôi cái hộp y tế của mẹ ra.

Lục lọi một hồi, tôi thấy trên tay mẹ là một cái nhiệt kế. Đang đứng chôn chân ngay tại chỗ, chợt mẹ tôi phát ngôn khiến tôi hơi bị đau tim :

- Con bé này. Đứng yên làm gì nữa. Giơ tay lên, mẹ kẹp cái nhiệt kế vào để đo nhiệt độ cho mày.

Tôi nhìn mẹ với vẻ mặt khó hiểu. Tôi có bị gì đâu mà mẹ nói vậy.

- Mẹ à! Tiểu Linh của mẹ đây đề kháng tốt lắm. Chưa bị cảm đâu mà mẹ lôi cái nhiệt kế ra làm gì vậy ?

- Ấy ấy. Mày đừng có coi thường bệnh cảm sốt nha. Bây giờ đang là dịch sốt đấy! Mẹ thấy mày cứ tăng động như vậy thật khiến mẹ lo lắm đó!

- MẸ!!!! Sao mẹ lại nói vậy ? Xí, đang vui mà mẹ làm mất hứng rồi còn đâu nữa.

Mẹ tôi phì cười. Bà đưa tay xoa đầu tôi. Cười cười nói :

- Cho mẹ xin lỗi. Đùa tí xíu thôi mà! Thế nói mẹ nghe coi, chuyện gì khiến con vui như vậy ? Chẳng lẽ là có liên quan đến Bảo Dương hay sao ?

Tôi la lên, kèm theo một nụ cười :

- Chuẩn rồi đó mẹ, hôm nay Bảo Dương chở con đi học đó!

Mẹ tôi lẩm bẩm trong miệng " Hèn gì?" khiến tôi hơi khó hiểu. Tôi đưa mắt nhìn mẹ. Mẹ khác với lúc nãy rất nhiều, mẹ trầm mặc hơn. Đưa tay lên cằm, mẹ như đang suy nghĩ.

Một lát sau, khi tôi đang ngồi chễm chệ để đánh sạch nốt cái giày thì mẹ tôi tiến lại gần. Mẹ nói với vẻ tiếc nuối :

- Linh à. Đừng qua lại với Dương nữa. Nó tốt mẹ biết. Con yêu nó mẹ biết. Nhưng con biết không ? Con càng yêu nó thì con sẽ chìm trong biển khó đó con à! Nó có vị hôn thê rồi. Rời xa nó đi! Kiếm đứa khác tốt hơn có được hay không ?

Lời nói của mẹ như sét đánh ngang tai tôi. Tôi thật không thể nào ngờ tới được. Cậu lại có vị hôn thê hay sao? Sao lại không nói với tôi. Khó xử lắm à?

Tôi đứng phắt dậy. Một mạch đi lên lầu. Để mẹ tôi đứng dưới mà trông theo.

http://nhatnguyet08.forumvi.com

Diệp Tú Mộc

Diệp Tú Mộc
Thành viên chính thức
Thành viên chính thức
Chương 6 : Giận
Giữa trời lạnh rít với gió mùa đông, tôi cảm thấy nóng nực vô cung. Bước chân tôi lết trên con đường nhỏ để đến nơi nào tôi cũng chả biết. Thầm trách mình ngu. Tự nhiên khi không lại phi thẳng một mạch mà chẳng biết địa chỉ ở nào nào. Hay ghê!~~ Biết là nhà cậu xa nhà tôi chứ tôi đâu có biết nhà cậu ở phương trời chân núi nào đâu. Thế là tôi cứ loanh quanh mãi. Đi như khoảng 1 tiếng trời khiến tôi như rụng rời cả hai tay hai chân. Thở không ra hơi, tôi phải tìm đại một gốc cây để dừng chân.

Như được cứu rỗi lòng mình, tôi đã nhìn thấy một dáng người quen thuộc tiến lại gần. Hờ hờ, là cậu với một chiếc xe đạp hằng ngày quen thuộc đây mà! Tuy nhiên tôi không dễ quên mục đích lết đến như vậy đâu nha. Tôi giả bộ giận dỗi mặc dù thích thấy mồ à~~

- Hứ! Cậu đến đây làm gì ?Xì xì, cút đi.

Cái vẻ mặt lạnh lùng ấy đã biến đi đâu mất rồi. Cậu lên giọng biết lỗi dù không biết mình đã làm gì để cô giận :

- Xin lỗi mà!

- Thế cậu có biết cậu đã làm gì để tôi giận không ?

Cậu lắc đầu :

- Không. Mà nếu có thì cho tôi xin lỗi, tôi sẽ đãi cậu một bữa kem để chuộc lỗi nha.

Cô bỗng dưng bật cười. Sao mà cậu đáng yêu thế cơ vậy nè! Cái tảng băng di động hàng ngày của cô đâu rồi?? Tự dưng hiện ra một đứa trẻ đáng yêu vô cùng. Cô ôm bụng cười lăn lóc :

- Ha ha. Ha ha ha. Mắc cười quá! Ha ha. Ha ha ha.

- Cậu cười cái gì ?


- Ai biểu cậu đáng yêu làm gì cho tôi cười. Được rồi, tôi sẽ tha thứ cho cậu. Giờ cậu đèo tôi đi ăn kem đi. Cậu bao nha.

Một đường cong hiện lên trên môi cậu. Nó đã khiến trái tim cô muốn thét lên rụng rời. Ngồi phía sau yên xe cậu, cô nói :

- Tôi yêu cậu.

Cậu làm bộ như không nghe thấy. Cậu hỏi lại, đơn giản là vì thích nghe câu này được phát ra từ cô mà thôi, chỉ mình cô :

- Gì???

- Tôi nói tôi yêu cậu.

- Ừm. Ôm lấy eo tôi đi! Không là té sấp mặt là chịu đó nha!

- Cậu cho phép??

- Chứ không cho thì bảo cậu ôm lấy eo tôi làm gì? Chỉ là lo cho cái mặt cậu mà thôi. Đừng nghĩ lung tung.

- Ừm._ Cô cười thầm trong lòng. Rõ là lo cho cô mà giả bộ... Thiệt là!

http://nhatnguyet08.forumvi.com

Diệp Tú Mộc

Diệp Tú Mộc
Thành viên chính thức
Thành viên chính thức
Chương 7 : Cuộc đấu
Có lẽ đối với tôi mà nói,ngày hôm qua là một trong những ngày vui nhất của tôi. Từ cái việc cậu chở tôi đến trường, hay việc hôn thê bí ẩn, cuối cùng là chuyện tôi giận cậu. Nhờ đó, tôi lại càng thêm yêu cậu hơn thôi.

Ngay ngày hôm sau, lại phải đến trường. Ra khỏi ngưỡng cửa, cậu tiếp tục đứng chờ tôi. Dường như cậu không quan tâm hay là giả vờ không biết ấy nhỉ ? Tôi ghét cái cách cư xử ấy của cậu. Tôi muốn cậu phải quan tâm tôi nhiều hơn, phải yêu thương tôi nhiều hơn, và tôi muốn hằng ngày đều được ôm cậu. Ừm, tôi biết tôi ích kỉ, hẹp hòi, xấu bụng nhưng làm vậy, muốn vậy cũng chỉ là yêu cậu quá mà thôi! Xem ra là cái bệnh này chẳng có thuốc nào trị nổi nữa rồi.

Bỗng từ xa, nhỏ Ngọc chạy tới. Ngọc là một cô gái hơi bạo lực một xíu. Từ lúc còn nhỏ, hễ ai mà động vào một cọng tóc của tôi thì đừng hòng lành lặn với nhỏ Ngọc. Điều đó khiến tôi rất vui vì có một nhỏ bạn lo lắng cho mình như vậy. Nhỏ thở hồng hộc, hết nhìn tôi rồi lại lướt sang bên Bảo Dương. Rồi nhỏ vỗ ngực, nói với tôi. Trước khi đó, cũng không quên xua đuổi cậu đi nơi khác để hai đứa tôi có không gian riêng nói chuyện phiếm.

-Ê Linh, mày sướng à nha~~~

Tôi lấy làm đắc ý. Hãnh diện thêm mắm thêm muối, cho cả bình gia vị vào :

-Chứ sao! Linh của mày mà! Ông Dương đổ tao rồi đó.

-Haizzz.. Mày đừng bốc phét quá như vậy chứ! Làm màu làm mè, nói xạo như vậy có ngày trời đánh téc não đấy cưng.

-Giời ơi. Tưởng tao sợ chắc! Trời tao cũng đánh lại nổi. Sợ đếch gì. _Tôi bĩu môi.

Nhỏ Ngọc lắc đầu như muốn tỏ vẻ bó tay với tôi. Bỗng nhỏ đưa cho tôi cái cặp mắt long lanh, hỏi :

-Thế mày chiều nay có đi xem Bảo Dương thi đấu không vậy? Tao muốn đi lắm nhưng hết tiền rồi nên mày cho tao mượn nha.

-Đấu gì? Ở đâu ?

Tôi ngạc nhiên. Bảo Dương đấu cái quái gì vậy nhỉ? Tại sao lại không nói cho tôi. Tôi mơ hồ trong biển suy nghĩ, chợt nghe Ngọc lên tiếng liền nhanh chóng thoát ra :

-Này, này, con kia. Mày điếc à? Thi đấu bóng rổ chứ gì!! Ở sân thể dục ta đó, vào lúc 2 rưỡi. Bộ... ổng không nói cho mày biết à!?

-Không._Tôi ỉu xìu trả lời lại.

Rồi tôi lê bước thoát ra khỏi không gian kia. Bỏ rơi nhỏ Ngọc đang í ới gọi tên tôi ở phía sau.

http://nhatnguyet08.forumvi.com

Diệp Tú Mộc

Diệp Tú Mộc
Thành viên chính thức
Thành viên chính thức
Chương 8 : Rình
-Ê, Bảo Dương. Tôi hỏi cậu nè! Chiều nay cậu thi đấu à ?? _ Sau khi nghe nhỏ Ngọc thông báo, tôi liền chạy đi tìm cậu. Khi tôi vừa lướt qua phòng thư viện thì thấy cậu nên tôi chạy một mạch cong khu tới đó, vừa thở lấy thở để, cộng thêm cái miệng không ngừng hỏi cậu.

Cậu quay đầu lại nhìn tôi. Trong chốc lát, mặt cậu biến đổi ngay lập tức. Từ nét mặt bình thản bỗng dưng chuyển sang đen sì như con mực. Cậu lạnh giọng, ánh mắt lóe lên tia đỏ ngầu hỏi tôi :

- Ai nói cho cậu biết ! Ai, nói mau ??

- Ai nói cho tôi biết thì kệ đi! Trả lời tôi trước đã. Có phải không ??? ... _Tôi thấy khó hiểu nhưng chẳng đợi chẳng chờ, tôi cứ ngang bướng cãi lại cậu. Mặc cho cậu đang tức giận đến cỡ nào. Chẳng lẽ việc này khó khăn đối với cậu lắm hay sao mà cậu cứ chẳng mở miệng trả lời mà đùng đùng lớn tiếng với tôi.

Chẳng đợi tôi nói hết câu. Cậu đã quay lưng bỏ đi với một tiếng thở dài thườn thượt. Tất nhiên, cậu cũng ném lại cho tôi một câu. Nhưng đó không phải là câu tạm biệt hàng ngày mà cậu dành cho tôi. Trái lại, đó là một lời cảnh báo, một lời cảnh báo không có gì là bình thường : "Chiều nay, cậu không được đến đó!"

Tôi phân vân trong bể suy nghĩ của tôi mà tôi đã tự đặt ra. Tại sao tôi không được đến. Chắc chắn là phải có gì uẩn khúc sau này! Thế là máu thám tử trong người tôi bỗng nổi lên. Không thể khoanh tay đứng nhìn, tôi liền tìm cách để theo dõi cậu nhưng cũng không khiến tôi bị cậu phát hiện. Và đó chính là....

Chiều, sắp đến giờ thi đấu. Tôi hẹn nhỏ Ngọc ở trước quán ăn vặt gần đó. Tôi và nhỏ, mỗi đứa một bịch bắp rang bơ kéo nhau vào. Ở gần chỗ sân thi đấu, kế bên mấy cái ghế lụp xụp có một bụi chuối to như cái cột đình, lá dài đến mấy mét phủ kín cả thân cây. Chớp lấy cơ hội, tôi cầm một chiếc ghế nho nhỏ chui tọt vào dưới mấy cái lá chuối ngồi còn nhỏ Ngọc thì chạy ngay đến trước khán đài đứng đón mấy anh hotboy lớp trên ra sân thi đấu.

Thấy nhỏ chưa !? Bạn bè của mình thì đếch cổ vũ. Trong khi đó, bên phía địch thì nó sẵn lòng xếp hàng để được nắm lấy đôi tay nhau dù chỉ 1 giây thôi! Đối với nhỏ đó là điều quan trọng nhất. Tôi cũng bó tay chấm com. Tôi thở dài, y như cái lúc sáng mà cậu thở dài đối với tôi.

Nó làm tôi khá quan tâm. Đến giờ vẫn còn quanh quẩn ở trên đây. Rồi tôi cũng nhanh chóng xua tan đi hết bao mọi muộn phiền. Tôi cứ ngoảnh đi ngoảnh lại, ngó dưới trông trên xem cậu đã ra sân chưa. Thì bỗng tôi thấy nhỏ Hân cách chỗ tôi chỉ có 10 m chư bao nhiêu. Nhỏ đứng đó với một cái chai nước lọc trên tay cùng với một chiếc khăn.

Trước giờ tôi thường nghe nhỏ Ngọc kể lại là Hân nó chẳng bao giờ ngồi xem cuộc thi đấu nào dù cho nó có hấp dẫn nhỏ đến đâu. Ấy thế mà giờ nhỏ Hân đang đứng sờ sờ trước mặt tôi đây nè! Hay ghee~~~ Nhỏ Ngọc chắc là lại lừa tôi rồi.

Mà thôi, nhỏ Hân đến thì kệ nhỏ. Liên quan đến gia phả họ hàng nhà tôi chắc mà tôi lại quan tâm. Tôi phải xua nó đi, tiếp tục cho chuyến hành trình rình cậu mới được.

http://nhatnguyet08.forumvi.com

Diệp Tú Mộc

Diệp Tú Mộc
Thành viên chính thức
Thành viên chính thức
Chương 9 : Hân, cậu....
Đang mơ màng thì bỗng dưng "Bụp, bụp". Tôi nghe mà tim muốn nhảy thọt ra ngoài lồng ngực. Quay đầu về phía sân đấu ... Ôi! Hai đội bóng từ từ bước ra. Và tất nhiên là trong đó có cậu ùi. Từ phía khán đài, nổ những tràng vỗ tay rầm rầm lên từng đợt kèm theo đó là những tiếng hò hét dữ dội :

-Bảo Dương của em. I luv yu.

-Ngoảnh lại đây nhìn em nè! Ông xã Bảo Dương.

-Look at me. Look at me. Em nè! Em nè! Em xứng đáng để làm vợ của anh lắm đó!

Nghe mà tôi muốn ọe ra từng đợt. Nhưng thú thật là phải kiềm chế lại chứ nếu như tôi ọe ngay tại đây thì thừa sức mà thơm nức mũi. Khi đó là hết có phim hài xem luôn nha!~~

Trông cũng chả có gì ghê gớm! Chỉ là những pha ghi bàn ngoạn mục của cậu mà thôi mà sao cậu cứ một mực ngăn không cho tôi đi vậy nhỉ ? Tưởng cậu là mẹ tôi chắc!! Hàn Linh đây sẽ no never đứng yên trước chuyện hay đâu!

Ý, mà khoan. Để ý kĩ mới thấy lạ, tại sao lúc nào ghi bàn cũng có cái thằng cu thằng cậu thằng cờ-hó hói đầu sát bên cạnh cậu vậy nhỉ? Nếu mà đứng bên cạnh để trợ giúp cậu chuyền bóng thì còn đơ đỡ chứ giờ cứ kẹp sau khu cậu lẽo đẽo theo thì thật là khiến người khác sinh nghi mà! Chẳng lẽ... thằng kia là bóng và một sự thật được vùi kín sau cái bóng kia hay sao !? Oh no!!!!!! Đúng thật là UNBELIEVABLE!!

Ngay sau khi giờ giải lao tới gần, thì bất chợp ma nào ma đấy là xúm lại gần cậu. Mỗi đứa hầu như đều cầm một chai nước và một cái khăn vắt trên cánh tay mình. ....Ha ha, đến đoạn này tôi muốn cười cho sắp xỉu. Lau nước mắt còn sót lại ngay sau khi ôm bụng cười, hóa ra Dương, cậu ấy bay đâu mất rồi! Ha ha ha ha. Tội ghê vậy đó!!!

Sau dãy nhà vệ sinh...

-Cậu bảo tôi ra đây để làm gì ??_Bảo Dương dùng một nét mặt nghiêm nghị hỏi cô gái đứng đối diện mình.

-Nhã Hân mình đây chỉ là có ý tốt thôi mà! Dương à! Cậu có cần phải căng thẳng quá không vậy._Cô gái đối diện chính là Hân, bạn thân của Linh. Trên tay nhỏ đang cầm một chai nước, giương sẵn ra trước mặt Dương.

Hành động của Hân không khiến Dương nghi ngờ điều gì. Cậu thản nhiên nhận chai nước từ nhỏ và cảm ơn. Hân chỉ gượng cười, nhỏ không nói gì. Nhỏ lấy chiếc khăn, nhón chân lên lau mồ hôi cho cậu. Khiến Dương hơi bất ngờ và khựng lại trong chốc lát. Không tự chủ được, Hân lại được đà, ưỡn ngực lên định ích kỷ chiếm lấy môi cậu.

Sắp được rồi nhưng khi chỉ cách còn vài xăng ti mét thì bỗng Hân bị cậu đẩy ra. Cậu quát lớn :

-Cậu đang định làm gì vậy hả??

Hân lại cố nặn ra một nụ cười gượng miễn cưỡng đáp lại :

-Hôn cậu thôi.

http://nhatnguyet08.forumvi.com

Diệp Tú Mộc

Diệp Tú Mộc
Thành viên chính thức
Thành viên chính thức
Chương 10 : Thù địch
Bảo Dương nhếch mép :

-Hân. Cậu nói cái gì vậy? _Cậu nói với giọng điệu có phần mỉa mai. Rồi ném cái ánh mắt khiến người ta ghét nhất ngay cho nhỏ.

Ánh mặt của cậu nhìn Hân như thế nào Hân biết? Nhỏ cười trừ. Tự trách mình ngu. Hồi nãy, không kiềm chế được định lao vào hôn cậu. Nhỏ cúi gằm mặt xuống, hai bàn tay bấu chặt vào áo mình. Mái tóc dài từ bao giờ đã che hết cái khuôn mặt của nhỏ.

-Xin lỗi. Tôi thật sự.. thật sự..xin lỗi. Xin lỗi. Xin lỗi

Đến bây giờ, nhỏ không thể cưỡng lại được, nước mắt cứ thế mà chạy nhảy ra ngoài. Nhỏ đã khóc rồi. Nhỏ cảm thấy xấu hổ, cắn rứt lương tâm. Nếu như Linh biết được thì liệu cái tình bạn gìn giữ bấy lâu nay có còn được nữa hay không?

-Xin cậu đừng kể chuyện này với Linh. Xin cậu. Cảm ơn nhiều._Nhỏ cúi xuống, nước mắt vẫn không ngừng rơi. Van xin cậu đừng kể cho cô biết. Nhỏ đơn giản chỉ là không muốn cho cái tình bạn này tan rã mà thôi! Nhỏ đã mất một người bạn rồi, bây giờ nhỏ không muốn mất đi cô nữa đâu!

Rồi nhỏ chạy mất. Cái dáng người nhỏ nhắn ấy từ lâu đã khuất xa. Cậu thở dài. Lại đi ra sân để chuẩn bị cho trận thứ hai.

Giờ giải lao kết thúc, trận thứ hai lại bắt đầu. Tôi ngồi rình cậu mà toàn bị kiến lửa cắm. VCl! Đau chết đi được. Phong độ của cậu chẳng tụt tí nào trong khi đó, sức chịu đựng của tôi sắp hết giới hạn rồi. Ây da, đau chết đi được. Đúng là số phận thật ác nghiệt làm sao!

Đến cực điểm, không chịu nổi nữa, tôi nhảy tót ra ngoài. Giờ thì đỡ hơn nhiều rồi! Tôi thở phào nhẹ nhõm trong sung sướng, đón lấy sự tự do tôi mới vừa bị cướp mất. Sau đó, tôi tìm đỡ một chỗ ngồi. Thong thả chăm chú nhìn cậu biểu diễn. Như vậy mới là đã đời nè! Nhưng có vẻ như cậu đã nhìn thấy tôi rồi thì phải. Chết cha! Toi mạng con rồi trời ơi.

Xong cái hiệp 2, cậu liền xin nghỉ với lí do là mệt rồi! Nhường chỗ cho thằng bạn đang ngồi ở phía kia. Đang định tiến lại cô thì bỗng dưng từ đâu xuất hiện một cô ả trông cũng kha khá nhưng vẻ mặt không tự nhiên vì được trét hàng tấn phấn lên mặt. Hai chục lớp son môi, trăm kí kem dưỡng da chống nắng nhưng da vẫn còn đen nhiều. Nhỏ liền lấy tay ôm cậu. Nhoẻn môi nở một nụ cười ranh mãnh như mới tóm được một thứ gì quý lắm :

-Bảo Dương à! Anh bắt em phải đi tìm anh lâu lắm đó! Hôn phu là phải đợi hôn thê cơ.

À vâng, tác giả đây xin cam đoan là cô từ xa đã nhìn thấy, nghe thấy rõ mồn một từng chữ vì nhỏ vặn volumn quá to. Cái gì mà hôn phu với chả hôn thê. Có mà cô muốn cho nhỏ đi hôn đất mẹ thì hơn đó. Ấy mà, hôm nay sao cậu có duyên với "hôn" ghê. Hồi nãy mới bị Hân mém tí hôn trúng môi. Giờ lại thêm nhỏ này nhận cậu làm hôn phu. Sao cậu thấy hận chữ "hôn" quá đi?

http://nhatnguyet08.forumvi.com

Diệp Tú Mộc

Diệp Tú Mộc
Thành viên chính thức
Thành viên chính thức
Chương 11 : Lí do
OMG! Cái khỉ gì đây? Mắt tôi có nhìn lầm ko vậy? Tôi nghiến răng ken két. Cố hạ cơn tức đang sôi sùng sục trong người mình nhưng nó vẫn ko sao mà hạ hỏa. Chỉ là vô tình thôi! Tôi đã lỡ rống lên :

-BẢO DƯƠNGGGGGG!!! Cậu đang làm quái gì thế hả?

Đúng là khi Hàn Linh ghen thì tốt nhất cậu nên tránh xa ra đi. Nghe được, cậu quay đầu lại thì đập vào mắt là sát khí đằng đằng quanh quanh. Bọn fan hâm mộ cũng tức giận chả kém nhưng sau khi nghe được thì lòng lại bất chợt có phần run run. Đứa tự nhận hôn thê, đứa như mẹ của cậu thì chúng nào có cơ hội được đâu!

Cậu như chồng bị vợ bắt gặp khi ngoại tình với bồ, nuốt nước bọt nhưng cái mặt thì tái mét rồi! Gạt tay nhỏ ra khỏi mình. Cậu nhìn cô đang hùng hổ bay như tên lửa phóng xuống đây. Ghê thật ~~~~ Cậu hạ giọng :

-Linh à! Chuyện gì mà cậu hét lên ghê vậy?

-Đừng tưởng mắt tôi đui. Hóa ra đây là lí do mà cậu không cho tôi đến._Cô cười trừ

-Đúng đây là lí do nhưng sự tình không phải như vậy!

-Vậy là thế nào??

-Thì... con này tôi ko biết thật mà!

-Tạm chấp nhận. Nhưng tôi vẫn chưa tha cho cậu đâu.

Cậu thở phào nhẹ nhõm. Còn cô thì liếc mắt y như cô hồn cách đảng sang bên cạnh nhỏ. Cô gái ấy thật sự rất xinh...xinh sau đống phấn trắng. Son tô đậm đến nỗi môi nó bị biến dạng mà phồng ra. Mắt híp, miệng hô. Ôi trời ơi, mọi thứ xấu nhất trên đời bị nhỏ này cướp rồi còn gì! Thế mà cứ tự nhận khăng khăng là hôn thê của cậu. Thử hỏi, cô có nên đánh cho một trận hay ko đây??

http://nhatnguyet08.forumvi.com

Diệp Tú Mộc

Diệp Tú Mộc
Thành viên chính thức
Thành viên chính thức
Chương 12 : Cô em họ
Sáng hôm sau..

Khi con gà trống đã gáy o o kêu tôi dậy thì tôi mơ mơ màng màng vào nhà vệ sinh. Chuyện hôm qua thật bất trắc ghê. Hóa ra cái con nhỏ ấy là Hana mới đau.

Hana là em họ của Bảo Dương. Nó là một con nhóc tính tình quái gở. Thường đi phá hoại tài sản nơi cộng cộng. Tôi còn nhớ có một lần, Hana về nước dự đám cưới của mợ nó thì... Nó đã phá tung ba cái khách sạn, làm nổ chín cái xe ô tô chẳng phải hạng xoàng. Nghĩ lại mà tôi thấy rùng mình. Mong là nó về đây đừng đụng gì đến nhà tôi là được.

Tôi khoác lên mình bộ đồng phục, xách ba lô phóng xuống nhà. Ra ngoài cửa... Thật bất ngờ, hôm nay không chỉ có cậu rước tôi mà Hana cũng đến. Tôi nặn một nụ cười méo xẹo chào lại. Hèn gì hôm qua cậu không cho tôi đến là phải. Con này nó rắc rối như vầy mờ~~

Tuy nó lì nhưng công nhận là nó thuộc hạng đẹp như tiên giáng trần, đẹp lồng lồng lộn lộn. Đến trường, nó mới đặt chân xuống là bao ánh mắt phải nhìn vào mà trầm trồ :

-Ê, mày! Xem kìa, ẻm đẹp ghê! Da trắng quá ak. _Một bn học sinh nam cho hay

-Ầy, đẹp thật! Chân thật dài ấy nha! _Bn học sinh nam khác tiếp lời

Cứ thế chúng lại đua nhau khen ngợi. Mọi hôm đã có nhiều con mắt dán vào rồi thì bây giờ càng nhiều người hơn. Điều đó thật khiến tôi cảm thấy bị lạc loài vcl.

Mặc cho hai người bị học sinh trường này bu lấy. Tôi thểu thảo rảo bước vào lớp học.

http://nhatnguyet08.forumvi.com

Sponsored content


Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết