Chương 1:
Mèo Mun lim dim đôi mắt xanh ngọc một cách lười biếng. Sau khi đánh một giấc ngủ dài chàng lại càng muốn vật người ra ngủ nữa, ngủ tiếp. "Không được!" chàng tự nhủ mình thế và như để minh chứng cho cái suy nghĩ lấy làm quyết tâm ấy, chàng tức khắc nhổm người dậy, vươn hai cẳng trước rồi rướn người duỗi thẳng hai cẳng sau. Chừng ấy động tác được chàng rề rà lặp đi lặp lại mấy bận tưởng như mấy cụ trên phố vẫn du dương luyện Thái Cực Quyền vào mỗi buổi sớm.
Nhẹ nhàng lách người nhảy ra khỏi cái hộc tủ chè đựng toàn len của cô chủ, chàng uể oải quay một vòng, và sau khi đã yên trí rằng cái đuôi vẫn là cái đuôi của mình, chàng đặt mông xuống sàn nhà, bắt đầu cái nghi thức tắm táp của loài mèo. Thoạt nhìn là thế, nhưng bụng Mun từ sớm đã có tính toán. Một cuộc hẹn. Phải, chàng có một cuộc hẹn đặc biệt, rất đặc biệt. Điều đó làm một chàng mèo như Mun trở nên khác hẳn những con mèo khác. Bộ lông đen óng, mềm mượt được chải chuốt kĩ càng, ngay cả những cọng lông cứng đầu cũng được chàng vuốt thẳng rồi gọn gàn cho vào nếp. Đặc biệt những chiếc móng vuốt sắc nhọn được liếm láp đến bóng loáng tựa những mảnh kim loại vẫn hắt lên thứ ánh sáng bạch kim. Mun kiêu hãnh về những chiếc vuốt ấy lắm bởi chúng đã làm thổn thức không biết bao nhiêu trái tim thiếu nữ mèo, cũng như khiến không ít anh mèo bự con, máu mặt ở quanh đây phải dè chừng, e sợ.
Những tia nắng yếu ớt của buổi rạng đông cố vươn mình len qua các khe cửa, nhắc khéo Mun nhớ về một cuộc hẹn, rồi chúng sẽ cố tình lan rộng ra y như giục rằng "đã bảnh trai lắm rồi đấy! Nhanh lên" khi thấy chàng ta vẫn cuộn mình tắm gội một cách điên cuồng. Xưa nay nắng và mèo luôn là bạn của nhau. Và nắng của chàng Mun còn cáng đáng luôn cả việc truyền tin. Chàng mèo không vội mà vẫn giữ nguyên cái vẻ thư thả của các bậc thiền nhân, mãi đến khi nắng đuổi đến đuôi, chàng mới nhấc mông đứng hẳn lên bằng cả bốn chi. Thế rồi vụt một cái, Mun đã chễm chệ trên bệ cửa sổ, rành rọt chui qua bức màn hồng phấn, khung cảnh bên ngoài hiện rõ trước mắt chàng. Cùng với những chiếc lá xanh biếc vướng sương, cùng với chùm dây điện vắt ngang dọc, cùng với những chiếc quần áo màu sắc lẫn lộn, nàng xuất hiện như một vầng sáng làm nhạt màu mọi thứ xung quanh.
Nàng là ai mà khiến Mun nghĩ ngợi nhiều quá?
Đã hàng trăm lần chàng đã tự hỏi mình thế, nhưng mãi chẳng có lời giải đáp. Lòng chàng thì chỉ có mình chàng biết chứ nào có cậy được vào ai. Mun bất giác thở dài mà chẳng hay mình đang thở dài. Cuộc hẹn đã bắt đầu, một cuộc hẹn bí mật. Cuộc hẹn của một gã mèo si tình.
Bên kia ban công, một nàng mèo đang thảnh thơi tắm nắng. Đôi mắt xanh biếc lơ đễnh theo những chiến lá rụng rơi, cái đuôi mềm mại lả lơi phe phẩy. Nàng có bộ lông dài mượt, trắng muốt mà ngay từ lần gặp đầu tiên Mun đã không kìm được tiếng thổn thức "thiên thần". Chưa bao giờ Mun thấy một quý cô xinh đẹp đến thế. Nàng đẹp quá, một vẻ đẹp mơ màng. Nghe nói nàng thuộc dòng giống cao sang, có cái tên thật dài mà Mun không thể nhớ nổi, hẳn thế mà bước chân của nàng, dáng vẻ của nàng đều toát lên phong thái đĩnh đạc, kiêu sa của tầng lớp thượng lưu.
Nắng đã nhầm khi nghĩ rằng chàng là hạng mèo suốt ngày lề mề vì cứ mãi chăm chút cho cái vẻ ngoài nhạt phèo mà chỉ có thể ăn bằng mắt chứ chẳng lấy gì làm bổ béo. Chỉ là chàng muốn bất cứ lúc nào, trong mắt nàng, chàng đều hoàn hảo, đều lãng tử, hào nhoáng và rồi nàng sẽ thấy chỉ có mình chàng đây mới thật xứng đáng sánh bước cùng một quý cô như nàng.
Chàng Mun ngẩn ngơ nhìn bóng dáng mềm mại như nước của nàng qua lớp kính trong suốt. Cứ thế thật lâu, thật lâu... khi ánh nắng buông thõng, đổ ào như thác xuống ban công nhà đối diện, làm lênh láng một vạt lớn, nàng biến mất. Hững hờ và vô tâm. Chao ôi! Chỉ cách nhau một ánh nhìn thôi mà sao lại xa xôi đến thế.
Nắng đẹp mà lòng chàng đã tắt nắng từ lâu...
***
- Chú mày thích ả mèo chảnh bên kia hử?
Một con chó đen ngẩng đầu hỏi một con mèo đen đang uể oải nằm ưỡn mình trên kệ tủ tróc sơn. Thấy con mèo không trả lời mà chỉ lim dim đôi mắt như kẻ ngủ gật, con chó đen thở dài một cách trải đời, nó kê chiếc mõm đen ngòm trên hai cẳng tay cũng đen ngòm, đôi mắt mơ màng khép lại như đang nghĩ ngợi điều gì đó xa xăm.
- Là một quý cô! - Con mèo cựa mình, buông một tiếng gãy gọn, tưởng như bất cần lại tưởng như lưu tâm.
- Thế thì đúng rồi! - Sau một hồi đắn đo con chó liếm môi nói tiếp. - Tôi nói thiệt lòng, chú bỏ quách đi thôi... Dãy nhà bên thuộc hàng cao cấp, chắc chi chú mày đã vào được. Mà nếu có được... nhỡ phát hiện thì chết dở. Mà nàng ta thì...
- Đủ rồi! Bác cứ mặc tôi! - Mèo đen đánh gãy lời nói của con chó, quay mông nhảy phắt ra khỏi ô thông gió. Mất hút.
Con chó ngán ngẩm lắc đầu, nó lại kê mõm lên cẳng tay để lại mặc sức ưu phiền. Một bóng dáng mờ mờ quen thuộc hiện lên... dường như đã từng có một con chó đen giống một con mèo đen như thế.
Chàng Mun ngồi bằng cả bốn chân trên nóc nhà, đưa mắt chăm chú về phía ban công kiểu Pháp đối diện. Những gì lão Mực nói chàng đều rõ cả, đều đã nghĩ đến cả. Chàng cũng rõ ràng cái điệu sầu não của lão về một cuộc tình dang dở. Loài chó thì bồng bột, xốc nỗi lắm. Chúng ghét ai thì sẽ gân cổ lên sủa, chúng thù ai thì sẽ há mõm ra cắn, cái gì cũng sỗ sàng, huỵt toẹt cả ra mà... ngặt nỗi hễ cái gì càng rõ ràng thì lại càng chóng chán. Ví như một chiếc bánh chiên giòn nóng hổi vàng ươm, nhìn ngon mắt thế đấy, nhưng khi đã ăn đủ, đã no nê thì thứ sót lại chỉ cái là mùi dầu mỡ sốc lên đến tận óc. Giá cứ treo nó lủng lẳng trước mắt, giá chỉ hít hà cái mùi bơ sữa ngọt thơm, giá ta chỉ nếm chút ít vừa đủ để khiêu gợi sự tò mò, nhạy cảm nơi đầu lưỡi thì hẳn ta vẫn giữ được cái thèm thuồm của vị giác, của thị giác, của khứu giác và của cả tri giác. Tình yêu cũng là một chiếc bánh thấm dầu như thế và nếu cứ xử lý vội vàng, bộp chộp như loài chó thì nó sẽ kết thúc bằng cái vị nhạt nhẽo, ngán ngẩm. Mèo thì khác, chúng tinh tế, uyển chuyển và dịu dàng. Chúng biết che đậy hành động của mình chỉ bằng đôi mắt. Ở chúng luôn có những điều bí mật mà không một ai có thể hiểu thấu. Mà bí mật thì luôn là liều thuốc kích thích cho sự tăng trưởng của những trái tim đang yêu.
Nghĩ đến đây chàng Mun khoái chí lắm. Có rào cản, có ngăn trở thì tình cảm mới càng đậm sâu, mới thấy được cái đức hi sinh của một gã si tình. Ấy, chàng lấy vậy làm phấn khởi ra mặt, chàng kiêu hãnh bởi đã kiên nhẫn theo đuổi cái tình yêu vĩ đại của mình, mặc cho người thương cứ dửng dưng, cứ lãnh đạm, cứ hắt hủi thì chàng vẫn mang đầy tim yêu.
Song, cái vui không đậu trong tâm trí chàng lâu được. Xưa nay ta vẫn thường nghĩ ra lắm lời lẽ hay ho, triết lý cốt để an ủi lòng ta trước những vòng vèo, vấp ngã của số phận nhưng thử hỏi có mấy ai thực sự tìm được sự an ủi, thanh thản ở đống ngôn từ chỉ có chức năng như thuốc giảm đau ấy, ta vẫn mỏi mòn, dằn vặt mãi trong mớ tạp xúc mà đời này đã trót gieo vạ vào đầu ta.
Chàng Mun lặng nhìn trăng, ánh sáng vàng nhạt dễ chịu khiến chàng nhớ đến một dáng hình lả lướt, một bộ lông mềm mại thướt tha, một đôi mắt khép hờ yêu kiều... Thì ra nàng giống trăng đến thế. Vẻ đẹp mà hàng vạn tinh tú lấp lánh dù có vo thành nắm cũng không bao giờ sánh kịp.
Chàng lại đánh một tiếng thở dài. Dường như khi yêu người ta sẽ trở nên già nua, mệt lã bởi những tiếng thở dài nặng trĩu những nỗi buồn vô cớ.
Dưới ánh trăng miên man, chiếc bóng của chàng lãng tử cũng được kéo dài hệt những tiếng thở than của chàng, lê thê tưởng sẽ chẳng bao giờ dứt. Chiếc bóng đơn độc của một gã mèo ngốc đã trót ném tim mình vào ván bài tình ái.
Đêm nay có ai đó đã không ngủ...